Không dành cho tất cả mọi người, là bộ phim được xếp vào hàng kinh tởm nhất của mọi thời đại, 120 Ngày Địa Ngục Trần Gian ra mắt cách đây tới 45 năm, đã phải vượt qua nhiều định kiến của xã hội trước khi đến với người xem và quả nhiên không phải ai cũng có thể xem hết được phim, thậm chí nhiều người phải dừng xem ngay từ đầu phim. Địa Ngục Trần Gian là cụm từ được người ta hiểu theo nhiều mức độ khác nhau, cũng có khi nó được hiểu là “không có giới hạn” về sự kinh khủng, và 120 Ngày Địa Ngục Trần Gian đã làm khá tốt trong việc mang tới cho người xem những cảnh quay vượt quá giới hạn chịu đựng của phần đông, bởi vậy bạn cần cân nhắc trước khi quyết định xem nó.
Bối cảnh của 120 Ngày Địa Ngục Trần Gian được lấy tại nước Cộng hòa Salò, một quốc gia nhỏ theo chế độ phát xít được dựng lên ở phần lãnh thổ Ý bị Đức chiếm đóng năm 1944, nội dung phim xoay quanh bốn người đàn ông quyền lực, bao gồm Công tước, Giám mục, Quan tòa và Tổng thống, những người đồng ý kết hôn với con gái của nhau như là bước đầu tiên trong một nghi thức trụy lạc. Với sự trợ giúp 4 con điếm trung niên và của vài cộng sự nam trẻ tuổi, họ bắt cóc 18 nam nữ thanh thiếu niên gồm 9 nam 9 nữ và đưa những thiếu niên đáng thương này tới một lâu đài gần Marzabotto.
Ngoài ra, ở trong tòa nhà lớn này còn có bốn phụ nữ trung niên mà ba người kể lại câu chuyện khơi dậy trong khi đi kèm với thứ tư trên cây đàn piano. Chuỗi ngày ác mộng của 18 thanh niên bắt đầu từ đây, họ bị đám đông sử dụng rất nhiều biện pháp khác nhau để tra tấn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Việc bị hãm hiếp có thể coi là “nhẹ nhàng” nhất đối với mỗi người, giá trị những con người thấp cổ bé họng lúc này gần như là không có, trong khi những kẻ quyền lực kia có thể làm mọi thứ mà thậm chí những người xung quanh coi đó như một thú vui thường ngày…